Mị Hoặc Vô Hình
Phan_18
Vừa muốn ngôi lên đã
bị cánh tay cường tráng kéo lại, tuy khả năng nín thở khá tốt nhưng bị tập
kích, cô không hít được bao nhiêu không khí, trong lúc cảm thấy không ổn, môi
đột nhiên bị che lại, một luồng không khí truyền vào miệng, còn mang theo vị
hoa nhài quen thuộc, Kha Nhi biết là Man Cảnh Ân đang truyền không khí cho cô.
Dưới nước, Man Cảnh Ân ôm chặt eo Kha Nhi làm hai bóng dáng sát lại gần nhau,
môi hắn vẫn mút lấy môi cô không buông, dù là dưới nước vẫn cảm nhận nhiệt độ
trên người cực nóng.
“Ào …”
Không khí rốt cuộc cũng cạn, Man Cảnh Ân mang Kha Nhi trồi lên mặt nước, tay
vẫn ôm chặt eo Kha Nhi, nhìn cô cố gắng hít không khí, hắn nhếch môi cười khẽ.
Đưa tay vén lên sợi tóc ra sau tai cô, ngắm nhìn gương mặt trắng nõn không biết
vì nụ hôn hay vì thiếu không khí mà đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nước khiến nó lấp
lánh như vì sao trên bầu trời, còn có đôi môi hồng nhuận bị hắn hôn đến sưng
đỏ, lòng Man Cảnh Ân bổng xôn xao.
Kha Nhi điều chỉnh hơi thở một chút, ngẩng đầu nhìn Man Cảnh Ân đã thấy hắn
cười ôn nhu với mình, nhịp tim vừa mới ổn định lại vì nụ cười mê hoặc kia đập
nhanh, cô cúi đầu muốn tránh né lại bị hắn nắm chặt cằm bắt cô đối mặt với hắn.
“Kha Nhi, em thật đẹp.”
Giọng nói khàn khàn vang vọng bên tai, cô nhìn vào mắt Man Cảnh Ân, trong đó đã
nhiễm đỏ màu dục vọng, cùng với tiếng hít thở trầm đục, Kha Nhi biết Man Cảnh
Ân muốn làm cái gì, chủ động ôm lấy cổ hắn, đôi môi hồng nhận đưa tới bên đôi
môi bạc, khẽ chạm vào.
Ngay lúc Kha Nhi nghĩ Man Cảnh Ân sẽ hôn mình, không ngờ hắn bế cô lên, từng
bước đi tới cạnh thành bể, đặc cô ngồi lên thềm đá lạnh ngắt, còn hắn vẫn giữ
tư thế đứng dưới nước ôm cô.
Hai chân Kha Nhi quấn lấy thắt lưng cường tráng của hắn khiến hạ thân hai bên
sát vào nhau, Kha Nhi cảm nhận vật nóng bỏng đang nhẹ nhàng đi vào bên trong
cô, hơi thở trở nên đứt quãng, tay cô bấu chặt vai hắn, và rồi …
“ Ư …”
Khi hai thân thể hòa vào nhau làm một, môi hắn nhẹ nhàng hôn môi cô, chiếc lưỡi
bắt lấy chiếc lưỡi dịu ngọt của cô mút dịu dàng, nụ hôn cứ thế trượt dần xuống
xương quai xanh xinh đẹp, mùi thơm dễ chịu khiến hắn hít mãi không thấy chán,
tay không an phận xoa nắn một bên ngực của cô, hạ thể bắt đầu va chạm.
Toàn thân Kha Nhi run nhẹ, ánh mắt lập tức phủ một lớp mờ sương, cảm giác khoái
lạc tê dại lan khắp mọi tơ máu, nước da trắng nõn nay đã phủ một màu hồng nhạt,
cánh môi sưng đỏ hé mở, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ chết người.
“Ân …”
Nghe tiếng cô ngâm nga, hắn bổng cười khẽ, rút vật cứng kiêu ngạo ra khỏi người
cô, bên tai cô khẽ nói. – “Kha Nhi, em yêu anh phải không ?”
Đang lút cao cào, thân thể đột nhiên trống rỗng, Kha Nhi cố gắng áp chế hơi
thở, nhìn Man Cảnh Ân, thấy trong mắt hắn chỉ chứa bóng hình cô, còn mang theo
sự ôn nhu yêu chiều. Cô cười nhẹ.
“Ân, em biết việc đột ngột nói yêu anh, anh sẽ cho là em có tâm tư riêng, nhưng
em có thể thề dưới ánh trắng, em yêu anh là sự thật, là yêu bằng cả con tim
mình. Anh biết không, em chưa hề nghĩ xa vời mình sẽ yêu anh và được anh đáp
lại nhưng em không ngăn được tình cảm này.”
Cô dừng một giây mới nói tiếp. –“Còn nhớ lúc em ở bên Kiến Ngụy, anh ấy luôn
bắt em nói yêu anh ấy, em không ngần ngại mà đáp ứng vì anh ấy là chủ nhân của
em, em chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, đến khi gặp anh …”
Cô đưa tay vuốt nhẹ má hắn. – “Anh biết không, lúc đó em không thích anh chút
nào, còn có chút bài xích, rồi sau đó em trở thành người của anh, sau ngày ấy
anh lại đối xử với em khác đi rất nhiều, là dịu dàng, chiều chuộng, những thứ
đó Kiến Ngụy từng cho em nhưng chỉ như một con bù nhìn, em phải ép buột bản
thân nhận lấy, riêng anh, em là dùng tâm mà cảm nhận, và rồi từng chút một anh
cho em, em điều đặc nó ngay đây.”
Cô chỉ vào tim mình, mắt có chút ươn ướt. –“Ân, em thật sự không mong anh sẽ
đáp lại em nhưng xin anh tin em, em yêu anh và sẽ không phản bội anh, hãy cho
em ở bên cạnh anh được không ? Dù sau này bên cạnh anh có Man phu nhân, em cũng
muốn ở cạnh anh, dù chỉ mang danh nghĩa … A …”
Chưa nói hết câu, vật cứng kiêu ngạo của hắn đâm vào thật mạnh khiến Kha Nhi
phải hét lên, cô nhìn Man Cảnh Ân, thấy rõ vẻ mặt hắn không vui, trong con
ngươi màu lục ẩn giấu hai ngọn lửa sáng rực chúng tỏ hắn tức giận.
Man Cảnh Ân dè cô xuống nền gạch lạnh lẽo, không nói lời nào chỉ mạnh mẽ đi sâu
vào bên trong, hắn vừa cử động vừa hôn môi cô ngấu nghiến như phát tiết cơn tức
giận trong lòng.
Tiếng thở hổn hển cùng tiếng rên rỉ hòa hợp vang vọng khắp hồ bơi tĩnh lặng,
cuộc triền miên kéo dài khá lâu, lâu đến mức Kha Nhi không biết trời đã sáng
khi nào, cho đến khi Man Cảnh Ân đột ngột dừng lại động tác mãnh liệt này.
Một dòng nước nóng bỏng chảy vào bên trong cơ thể, Kha Nhi cả người mềm nhũn
nằm bất động, hạ thân vẫn còn cảm khó chịu, cả người không chút sức lực, đầu óc
trở nên mơ hồ, ngay lúc cô sắp chìm vào giác ngủ, bên tai vang vọng giọng nói
ôn nhu của Man Cảnh Ân.
“Kha Nhi, anh sẽ đặc cược một lần, đặc cược tình yêu của anh, em đừng để anh
thất vọng.
…………………………….
Ngày hôm sau.
Trong phòng bí mật, Kha Nhi vẫn như thường lệ ngồi lật xem các danh sách giao
dịch của Hỏa Băng Phượng, rốt cuộc Tuyết Du cũng thuyết phục Man Cảnh Ân hợp
tác với bọn họ.
Một phần Man Cảnh Ân chấp thuận vì cô, một phần vì hắn thấy các điều kiện trên
bản hợp đồng có lợi nên mới đồng ý, và cuối cùng là vì lúc đó cô không hề nhúng
tay vào, hắn mới chịu ký tên.
“Chủ nhân, đây là hồ sơ tôi vừa mới điều tra ra được, nếu dùng nó giao dịch với
Vương Vũ Hàn, chúng ta sẽ có món hời lớn.”
Nghe Tuyết Du cười gian xảo đưa cho cô tập hồ sơ, Kha Nhi biết rõ cô nàng chẳng
có chuyện gì tốt lành, mở tập hồ sơ ra xem, cô nhíu mày, ném mạnh lên bàn, lạnh
nhạt phun ra hai chữ .
“Thiêu hủy.”
“Chủ nhân, nếu Vương Vũ Hàn biết Lăng Tịnh Hy là kẻ thù của hắn, chắc chắn sẽ
chịu hợp tác với chúng ta, điều đó rất có lợi cho Man lão đại, như vậy …”
“Chuyện làm ăn của hai người tôi chỉ cho ý kiến, không hề muốn nhúng tay vào,
Lăng Tịnh Hy có là kẻ thù của ai tôi không quan tâm, cô tốt nhất đừng động đến
cô ấy, còn nữa, chuyện này rồi Vương Vũ Hàn sẽ điều tra ra, chúng ta không cần
ra tay.” – Không đợi Tuyết Du nói hết câu, Kha Nhi đã cướp lời.
Lăng Tịnh Hy có là ai cô không quan tâm, cô ta hiện tại là bạn cô, nếu Vương Vũ
Hàn biết được chuyện gì đó thì là chuyện của hắn, còn hắn muốn làm gì Lăng Tịnh
Hy thì phải hỏi cô xem có cho hắn động vào hay không.
“Chủ nhân, tôi vừa điều tra được một chuyện, ở hội Tam giác vàng, nhị đương gia
Clifford giết chết Brain lão đại, hắn ta chính thức thay vị trí của Brain.”
Băng Du kế bên báo cáo, trong mắt lóe lên tia phức tạp, Kha Nhi hờ hững không
xem nặng việc vừa nghe, cô bình thản nói.
“Ân đã nói tôi biết, người đứng phía sau chọc gậy Clifford tên Smith, điều tra
tên đó cho tôi.”
Sự việc càng lúc càng mờ mịt, mỗi lần cô và Man Cảnh Ân tìm ra manh mối kẻ đứng
sau toàn bộ sự kiện cái chết của Kiến Ngụy cùng những đợt tấn công các đơn hàng
gần đây đều bị mất dấu, kẻ bị tình nghi chết một cách không minh bạch, thêm vào
đó là phía Tam giác vàng đã ra mặt, bọn người đó không kiêng kỵ ra tay với bọn
họ.
Xem ra bọn người này muốn khai chiến, hiện tại Clifford mới củng cố thế lực nên
không đáng ngại, chỉ có Smith, một kẻ xảo huyệt trốn lâu như vậy, bọn họ lại
không phát giác được, tên này không thể xem thường.
“Tháng sau bên Clifford có đợt giao dịch ở sân bay YY, sân bay đó bị bỏ hoang,
giao dịch chỗ đó là tốt nhất, tên Clifford này không biết muốn giao dịch với ai
?”
Tuyết Du trầm tư suy nghĩ, sân bây YY luôn là nơi giao dịch lý tưởng, ngay cả
cảnh sát cũng không biết chỗ bỏ hoang đó lại được thế giới ngầm coi trọng như
vậy, bọn cớm quả thật ngu xuẩn không ai bằng.
“Băng Du, cô tập hợp một số thuộc hạ chừng mười người, là loại cấp 3, bảo bọn
họ chuẩn bị ít đạn dược, tháng sau chúng ta sẽ đi săn.”
Kha Nhi phân phó Băng Du xong lại xoay sang Tuyết Du. – “Riêng cô, chuẩn bị
lượng thuốc nổ khá lớn, nơi nào ở sân bay YY có thể cất giấu thì cứ làm, đừng
đem chôn, gần đây thời tiết không tốt cho lắm.”
Địa hình sân bay YY khá ổn, duy chỉ có đất đai ẩm ướt, nếu đem chôn chẳng khác
nào tự đào mồ chôn mình, cũng may xung quanh khá nhiều thứ đổ nát, còn có rác
do người dân ném vào, nên có thể cất thuốc nổ vào bên trong.
Băng Du nhíu mày. – “Muốn một lưới nổ tung cần khá nhiều thuốc nổ, hiện tại
trong Hỏa Băng Phượng đang chế tạo một loại thuốc nổ khá mạnh, chỉ cần một gam
bột đã có thể làm sập một tòa nhà, ngặt nổi muốn chuyển số thuốc nổ đó qua đây
cần Man lão đại hổ trợ, không biết ngài ấy có đồng ý hay không ?”
“Anh ấy sẽ đồng ý, lần giao dịch này Ân cũng có mặt … Băng Du, cô dẫn dắt mười
người kia tìm chỗ ẩn nấp, nếu thấy tình thế cấp bách hãy xuất hiện, toàn lực
bảo vệ Ân.”
Tình cảm của chủ nhân đối với Man Cảnh Ân đã vượt xa dự kiến nên bọn họ không
lấy làm ngạc nhiên, vì thế khi Kha Nhi ra chỉ thị, bọn họ chỉ có thể tận lực
bảo vệ, cũng hy vọng Man Cảnh Ân bình an vô sự, nếu không, khi Kha Nhi nổi
giận, e là bọn họ chết cũng không cầu được.
“Bên Vanessa chủ nhân tính sao ? Cô ta có thể sẽ biết đợt giao dịch này, chắn
chắn sẽ không ngồi yên một chỗ.”
Tuyết Du vừa nói ra cũng là ý Kha Nhi vừa nghĩ đến, Vanessa là đội trưởng điều
tra viên, hiện tại luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Man Cảnh Ân,
việc cô ta biết đợt giao dịch này có Man Cảnh Ân tham gia là chuyện thường
tình.
Suy nghĩ thận trọng, Kha Nhi uống ngụm trà sữa. – “Việc đó tôi sẽ ra mặt, các
cô cứ y theo những gì tôi làm là được.”
Nói xong, Kha Nhi lấy một tập hồ sơ đưa cho Tuyết Du, đôi mắt lạnh lùng ẩn hiện
ý cười, không lên tiếng chỉ đợi xem phản ứng của Tuyết Du. Quả nhiên, không đầy
một phút, Tuyết Du trợn mắt nhìn tập hồ sơ, giây sau cô nhìn Kha Nhi ấp úng.
“Chủ nhân, cái này …”
Bên trong tập hồ sơ là phần chuyển nhượng 5 % cổ phần trong ngân khố của Kha
Nhi, một nữa mỏ kim cương ở Châu Phi, còn có hòn đảo ước mơ hình bán nguyệt
Tuyết Du từng ước ao có được, giờ Kha Nhi lại chuyển nhượng toàn bộ cho cô, Kha
Nhi làm vậy có ý gì ?
“Cô theo tôi làm việc đã lâu, đây coi như của hồi môn, đợi sau khi giải quyết
xong chuyện của Tam giác vàng, cô và Cedric … tự do.”
Sau đó quay sang Băng Du. –“Cả cô cũng vậy, khi nào tìm được một nữa kia thì
nói tôi một tiếng, tôi biết các cô còn có Hỏa Băng Phượng, nhưng đã mang tiếng
là chủ nhân của hai người, tôi không thể keo kiệt nên đành đưa ra chút ít. ”
Vẻ mặt thường hay lạnh lùng của hai chị em giờ đỏ bừng, bọn họ biết Kha Nhi là
chủ nhân tốt vì thế bọn họ mới liều mạng theo hầu, chỉ là bọn họ không ngờ Kha
Nhi sẽ cho bọn họ tự do.
Mặc dù bọn họ hành xự không bị Kha Nhi bó buột nhưng phải bán mạng vì cô, cả
đời phải đi theo phục tùng mệnh lệnh, giờ cho cô cùng Cedric tự do, vậy sau này
bọn họ có thể sống cuộc sống an nhàn như mong muốn rồi, có điều theo Kha Nhi
lâu như vậy, Tuyết Du không nỡ xa Kha Nhi.
Vì lời nói của Kha Nhi làm hai người cảm động, trong giây lát không biết dùng
từ ngữ gì có thể nói cám ơn với Kha Nhi, ba cô gái trầm ngâm trong năm phút,
cuối cùng Băng Du là người phản ứng đầu tiên, giọng chân thành như đinh đóng
cột.
“Chủ nhân, tôi không cần tự do, tôi muốn theo hầu chủ nhân cả đời.”
“Chủ nhân, dù tôi và Cedric ở cùng nhau, chúng tôi vẫn muốn theo chủ nhân” –
Tuyết Du cũng không thua, cô thay mặt luôn Cedric lên tiếng.
Kha Nhi cười khẽ, biết bọn họ trung thành nhưng con người không phải cái máy,
dù có phải đi chăng nữa cũng có một lúc nên dừng lại, cô đã tìm được hạnh phúc,
cô muốn dừng lại việc giết chóc đẫm máu này, cô biết ngay cả Băng Du và Tuyết
Du cũng nghĩ thế nên mới đưa ra ý định, cô muốn kết thúc tất cả.
“Các cô cứ suy nghĩ, việc đó để sau hãy nói, quan trọng là cuộc chiến tới đây
nên làm sao cho phải.”
Kha Nhi vừa dứt lời, Tuyết Du cùng Băng Du gật đầu đồng ý, cuộc chiến lần này
là sống hay chết vẫn là con số ẩn, nhưng các cô nhất định phải thành công, có
như vậy ngày sau đi trên con đường hạnh phúc mới không bị chướng ngại ngán
đường.
Ba cô gái bắt tay vào việc bày binh bố trận, bọn họ cứ nghĩ mọi việc sẽ đi vào
quỹ đạo nhưng cuộc chiến lần này lại đi chệch quỹ đạo một cách tàn nhẫn khiến
giây phút ba người bọn họ bên nhau vui vẻ lại là lần cuối cùng.
Nghĩa Trang.
Vẫn nhưng bia mộ lạnh lẽo được xếp ngay ngắn thẳng hàng theo kiểu bậc thang,
tuy nhiên bây giờ là ban đêm, không khí càng trở nên âm u đáng sợ.
Kha Nhi một thân váy trắng đứng trong gió rét, vẻ mặt không cảm xúc nhìn hai
bia mộ trước mặt, ánh mắt trong veo lắng động không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phía sau bổng có tiếng bước chân đi tới, Kha Nhi biết rõ người đến là ai nhưng
không lên tiếng, cô bất động chờ người đó lên tiếng trước, quả nhiên …
“Em tìm chị có việc gì ?” – Vanessa đi tới trước hai bia mộ cúi chào một cái
mới quay sang Kha Nhi hỏi.
Từ ngày hai người phân chia ranh giới hắc bạch thì bọn họ chỉ gặp nhau một
tháng một lần để đi thăm mộ cha mẹ, thời gian còn lại là cuộc sống riêng tư,
không ai hỏi hang đến ai.
Giờ thời gian chưa tới mà Kha Nhi muốn gặp cô bàn truyện, nếu cô đoán không
lầm, hiện tại chuyện quan trọng Kha Nhi muốn nói chỉ có thể liên quan đến Man
Cảnh Ân, vì thế cô nhanh chống đi đến chỗ hẹn.
“Việc Ân cùng Clifford sẽ giao dịch tại sân bay YY chắc chị đã biết.” – Kha Nhi
lạnh nhạt lên tiếng.
Cô không thích chào hỏi vô vị nên đi thẳng vào chuyện chính, điều này không
khiến Vanessa tức giận, bởi từ đầu cô đã biết lý do. Vanesse cười nhạt.
“Nếu em đến tìm chị là để cầu tình, thật xin lỗi, chị không đồng ý, chị theo
dấu Man Cảnh Ân lâu như vậy, lần này là cơ hội tốt, chị nhất định sẽ không bỏ
qua.”
Kha Nhi nhíu mày. – “Ai nói tôi đến đây cầu tình ? Tôi đến là muốn làm một cuộc
trao đổi với chị, nếu chị chấp nhận, nó sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của
chị.”
Vanessa cười khinh thường. –“Kha Nhi, hối hộ nhân viên chấp hành công vụ sẽ
chịu hình phạt gì em chắc hiểu rõ hơn ai, chị không muốn em phải ngồi tù vì
hạng người như Man Cảnh Ân.”
Kha Nhi cười khẩy, cô biết Vanessa rất thông minh, nhưng không nghĩ trí thông
minh của cô nàng lại hạn hẹp đến như vậy, xem ra để đứng được ở vị trí hiện
tại, Lạc Lai đã tốn không ít tiền bạc.
“Vanessa, giao dịch lần này không giống những kẻ tép rêu chị từng bắt được mà
là hai Lão Đại có thế lực lớn mạnh nhất Đông Nam Á, một người là Lão Đại vùng
Trung Đông còn một người là Lão Đại Tam giác vàng, với khả năng của chị hiện
giờ, chị nghĩ có thể một lưới bắt trọn một lần sao ?”
Kha Nhi nghiêm túc đưa ra yêu cầu. – “Cuộc trao đổi này rất đơn giản, chị có
hai lựa chọn, một là hợp tác với Man Cảnh Ân diệt trừ Clifford, đương nhiên
chiến lợi phẩm sẽ do cảnh sát giữ lấy để làm chứng cứ, nhưng điều kiện tôi đưa
ra là Ân vô can trong chuyện này … còn hai, ngược lại với điều một, chị sẽ phải
hy sinh không ít anh em mà kết quả là mất cả chì lẫn chài, chị nghĩ sao ?”
“Em uy hiếp chị ?” – Vanessa gắt giọng, mắt lóe tia hàn khí.
Kha Nhi hờ hững lên tiếng. – “Vanessa, tôi là muốn tốt cho chị, nếu chị chấp
nhận làm cuộc trao đổi lần này, đôi bên đều có lợi, chị là người có IQ cao, nên
biết dùng ở bên nào là tốt nhất.”
“Kha Nhi, em nói tất cả chuyện này cũng là vì Man Cảnh Ân, em thật sự yêu hắn
đến vậy sao ?”
Nghe Vanessa nhắc đến Man Cảnh Ân, ánh mắt Kha Nhi trở nên mềm mại, cô không
trốn tránh như lần trước mà đối mặt với Vanessa, giọng kiên định.
“Không phải chị từng nói khi yêu một người, tâm trí sẽ chỉ nghĩ cho người đó
thôi sao ? Tôi yêu anh ấy, lo nghĩ cho anh ấy là chuyện thường tình, hơn nữa …
tôi phải lo cho hạnh phúc về sau của mình, mà anh ấy chính là hạnh phúc của
tôi.”
Nhìn vào mắt Kha Nhi, Vanessa thấy rõ sự ngọt ngào cùng hạnh phúc trong đó, ánh
mắt lóe qua tia sắc lạnh mang theo sự chế giễu cùng ganh ghét nhưng chỉ lóe
qua. Vanessa nở nụ cười ôn hòa.
“Kha Nhi, chị biết em yêu Man Cảnh Ân thì nhất định sẽ liều mình bảo vệ hắn ta
nhưng chị là điều tra viên, biết luật mà vẫn phạm, hành vi đó không thể tha thứ
được, dù chúng ta là chị em, chị cũng muốn chính tay đưa hắn vào tù.”
Vanessa nói xong muốn rời đi nhưng bị Kha Nhi ngăn lại, giọng nói lạnh nhạt đã
thay đổi, khuôn mặt không cảm xúc giờ trở nên nhu hòa.
“Bảo Lan, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em cầu chị giúp em có
được không ?”
“Em …”
Vanessa chưa nói xong, Kha Nhi lại nắm tay cô, ánh mắt mang vẻ cầu xin.
“Bảo Lan, em và chị đều mất đi hạnh phúc từ khi còn rất nhỏ, thời gian chị lớn
lên đều nhận lấy hạnh phúc từ cha mẹ nuôi nhưng còn em ? … từ nhỏ đã phải trải
qua cuộc sống nhuốm mùi vị máu tanh, phải chứng kiến sự lạnh nhạt vô tình của
mọi người, còn phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, em cứ nghĩ mình sẽ sống
mãi trong cái địa ngục tối tâm đó, nhưng khi gặp Man Cảnh Ân, em mới biết thì
ra thiên đàng tươi đẹp đến nhường nào.”
Ánh mắt Kha Nhi có chút mờ mịt. – “Bảo Lan, khó khăn lắm em mới nhận thức được
khi yêu một người sẽ tuyệt vời biết bao, còn có thể ước mơ sống hạnh phúc lâu
dài, em không thể đánh mất được, chị có thể hiểu cho em không ?”
Đây là lần đầu tiên sau một năm hai chị em nhận nhau, Kha Nhi nói nhiều như
vậy, còn rất chân thành, tâm Vanessa có hơi dao động nhưng chỉ trong chốc lát.
Cô nghiêm túc nhìn Kha Nhi.
“Em thật sự yêu hắn đến thế sao ?”
Kha Nhi không do dự gật đầu, lần đầu cô nở nụ cười dịu dàng với Vanessa, trong
nụ cười đó ẩn chứa biết bao nhiêu là hạnh phúc làm Vanessa cảm thấy thật chướng
mắt nhưng cô không để lộ ra ngoài.
“Được.” – Nhẹ nhàng buông ra một chữ, Vanessa quay người đi không để lộ vẻ mặt
âm hiểm của mình.
“Cám ơn chị … còn việc giao dịch vào cuối tháng này, địa điểm chị đã biết, hiện
tại bọn em đang bí mật phân bố cạm bẫy chung quanh sân bay YY, vẫn cần ít thời
gian nên có thể mai mới hoàn thành, vì thế ngày mai em sẽ nói cho chị biết kế
hoạch ra sao.”
Kha Nhi đi đến trước mặt Vanessa, cười khẽ. –“Thời gian không còn sớm, em phải
về rồi, ngày mai chúng ta gặp lại tại đây … Bảo Lan, một lần nữa cám ơn chị,
tạm biệt.”
“Mong rằng em không hối hận.” – Vanessa bổng lên tiếng.
Kha Nhi vừa đi được vài bước thì dừng lại, cô quay người nhìn Vanessa. – “Em sẽ
không hối hận, nếu có … chỉ có thể là vì em không phát hiện mình yêu Man Cảnh
Ân, chị biết không, em rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy.”
Vanessa không lên tiếng, Kha Nhi cười cười, bổng nhiên cô tiến đến vài bước ôm
Vanessa, trong con ngươi màu hổ phách lóe tia thâm trầm khó đoán, cô ở bên tai
Vanessa thỏa thẽ.
“Bảo Lan, lần này vất vả cho chị rồi, mọi chuyện là thành hay bại đều trông chờ
vào chị, mong chị đừng làm em thất vọng.”
Vanessa mới đầu ngạc nhiên khi Kha Nhi ôm mình, ngay khi nghe cô nàng nói vậy,
cô chỉ cười nhạt, giọng điệu khẩn trương nhưng vẻ mặt không tỏ ra lo lắng nên
Kha Nhi không nhìn thấy được.
“Chúng ta là chị em, giúp nhau là chuyện thường tình, bất quá lần này chị mắt
nhắm mắt mở để cho em rể tương lai qua cửa nhưng Kha Nhi à, em cũng nên cẩn
thận, bọn người bên Tam giác vàng không phải hạng dễ chọc.”
Kha Nhi vỗ nhẹ lưng Vaness trấn an, lời nói không tỏ ra lo lắng.– “ Chị yên
tâm, hạng người chỉ biết âm thầm đâm sau lưng người khác như bọn họ không bao
giờ có kết cục tốt đẹp gì, em biết có chừng mực mà.”
Kha Nhi đi rồi, Vanessa lạnh lùng nhìn bóng lưng Kha Nhi khuất sau hàng cây, cô
nhanh chống lấy điện thoại nhấn dãy số quen thuộc, bên kia vừa có người bắt
máy, cô lặp tức báo cáo.
“Lão Đại, Kha Nhi muốn nhúng tay vào cuộc giao dịch của Clifford và Man Cảnh
Ân, cô ấy đã vạch kế hoạch, ngày mai sẽ nói cho tôi biết … Lão Đại, kế tiếp
chúng ta nên làm gì ?”
Bên kia phát ra giọng nói trầm khàn lạnh nhạt. –“Y theo kế hoạch đã định.”
“Vâng, tôi đã hiểu.” – Do dự giây lát, Vanessa tiếp tục nói.
“Còn một việc … Kha Nhi bảo cô ấy rất yêu Man Cảnh Ân, sẽ vì hắn ta liều mạng,
cô ta nói nhất định sẽ bảo vệ hạnh phúc của mình, như vậy …”
“Tút … tút … tút …”
Tiếng dập máy cắt ngang cuộc nói truyện giữa hai bên, Vanessa sửng sốt, giây
sau hếch miệng cười lạnh, cô cất điện thoại vào túi, mắt nhìn về bầu trời đen
kịch. Giọng vui vẻ.
“Xem ra cuộc giao dịch lần này sẽ rất thú vị … Kha Nhi, để xem cô có đủ khả
năng vượt qua hay không ?”
…………………………
Dạ Thự.
Trên ghế salon màu đen sang trọng, Man Cảnh Ân gối đầu lên đùi Kha Nhi nhắm mắt
dưỡng thần, Kha Nhi thì lẳng lặng xem tin tức thế giới, tay cũng không ngừng
lột từng trái nho bỏ vào miệng Man Cảnh Ân, trông Man Cảnh Ân lúc này rất hưởng
thụ.
Từ ngày ở hồ bơi cho đến giờ cũng đã hơn mười ngày, hai người luôn bận việc
riêng của mình nên không thể gặp nhau, Kha Nhi nhớ rõ khi tỉnh lại đã là chiều
ngày hôm sau, bên cạnh Man Cảnh Ân đa rời đi khi nào. Lúc đó Dì Quế nói với cô,
hắn đã về trụ sở hợp gì đó nên vài ngày sau mới về, vì thế câu nói Man Cảnh Ân
đã nói ngày hôm đó cô cũng không thể hỏi được gì.
Kha Nhi biết rõ cuộc giao dịch lần này Man Cảnh Ân sẽ loại bỏ người bên Tam
giác vàng nên cần chuẩn bị cẩn thận, hắn lại có tính đa nghi cao, nên đề phòng
bất trắc nên hay đến trụ sở xem lại kế hoạch đã vạch ra.
Mặc dù là thế nhưng cô vẫn muốn biết, có phải ngày đó hắn quả thật nói yêu cô
hay không ? Cô rất muốn nghe. Chợt nhớ đến Hải Miên, kế hoạch lần này tuy Hải
Miên không thể tham gia nhưng cô ta vẫn là quả bom nổ chậm cần thanh trừ, cô
không thể để mặc việc này được.
Quyết định hỏi thẳng Man Cảnh Ân, Kha Nhi có chút dè dặt hỏi. – “Anh biết Hải
Miên là tạp nhân, vì sao vẫn để cô ấy bên cạnh ?”
“Em ghen ?” – Man Cảnh Ân không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Man Cảnh Ân vẫn nhắm mắm, bên môi nở nụ cười tà mị. Hắn muốn xem Kha Nhi khi
ghen sẽ có bộ dạng như thế nào mới hỏi cô như vậy, thế nhưng đã khiến hắn phải
thất vọng, vì lời Kha Nhi nói ra cùng giọng điệu rất bình thản, không mang chút
tức giận nào cả.
“Không có, em chỉ lo cho anh, người tạp nhân dễ bị kích động, tính khí Hải Miên
không tốt, một lúc nào đó cô ta không thể khống chế chính mình, có thể sẽ làm
hại đến anh.”
Man Cảnh Ân nhìn vẻ mặt bình thản của cô, trong lòng có chút không thoải mái,
hắn đưa tay véo mũi cô một cái mới hằn học giải thích.
“Lần tiêu diệt trụ sở của Jack, Hải Miên đã xin anh muốn trở thành tạp nhân, cô
ấy muốn thử xác nhập sức mạnh đó một lần, anh không có ý kiến, vì anh thích
thuộc hạ mình mạnh mẽ, không thích kẻ phế vật nên mới chấp thuận.”
Hắn ngồi dậy dựa vào sofa, ôm Kha Nhi vào lòng. – “Thời gian đó, có không ít kẻ
muốn trở thành tạp nhân nên xin anh làm vật thử nghiệm, kết quả thất bại toàn
bộ, bọn người kia đều chết trên bàn phẩu thuật ngoại trừ Hải Miên, sau đó anh
buột phải đưa ra luật cấm không cho bất cứ kẻ nào thử nghiệm nữa, còn Hải Miên
vẫn cứng đầu muốn phẩu thuật, anh thấy cô ta không bị gì nên mới cho phép cô ta
tiếp tục thử nghiệm.”
Hắn thở nhẹ, tay vuốt tóc Kha Nhi, giọng nói vô tâm. – “Thật ra em không cần
lo, Hải Miên là người thông minh, cho dù hiện tại cô ta là tạp nhân, cô ta vẫn
trung thành làm việc cho anh, nhưng nếu cô ta không an phận, chạm vào điểm mấu
chốt của anh, anh sẽ giết cô ta ngay lập tức.”
Sự vô tình của Man Cảnh Ân, Kha Nhi không cho là sai, kẻ điên cuồng như Hải
Miên nên chết sớm thì mới không lo hậu quả về sau, nhưng Man Cảnh Ân nói điểm
mấu chốt của hắn, điều này làm Kha Nhi hứng thú, cô ngước đầu hỏi hắn.
“Điểm mấu chốt của anh là gì ?”
Man Cảnh Ân cười cười, hắn chuyển đổi tư thế để Kha Nhi ngồi trên đùi hắn, mặt
đối mặt, môi gần môi, hắn vuốt nhẹ lưng cô, giọng ôn nhu.
“Là em … cô ta nếu dám tổn thương em dù chỉ một sợi tóc, anh sẽ phanh thay cô
ta ngay.”
“Anh nghĩ Hải Miên có thể thương tổn em ?”
Kha Nhi không nhận ra trong câu nói của Man Cảnh Ân có biết bao nhiêu là ôn
nhu, cô lại tỏ ra bình thản hỏi một vấn đề không quan trọng.
Man cảnh Ân chỉ thở dài, hắn đã quên, nếu muốn Kha Nhi cảm nhận sự ngọt ngào ôn
nhu của hai người lúc này, cần phải nói trắng ra cô mới hiểu được nhưng điều
này lại khiến hắn đau đầu.
Để không đau đầu, môi hắn phủ lấy môi cô quấn quít, Kha Nhi tuy khó hiểu nhưng
vẫn đáp trả nồng nhiệt, nụ hôn kéo dài không lâu, Man Cảnh Ân rời môi cô, để
trán hai người dựa vào nhau, mắt đối mắt, hắn đột ngột nói ra một câu khiến cả
hai sửng sốt.
“Kha Nhi, sinh con cho anh … được không ?”
Con ? … nghe được từ này làm Kha Nhi ngây người, cùng Man Cảnh Ân tiến tới tình
cảm đã là xa vời, giờ hắn muốn cô sinh con cho hắn, có phải hắn muốn giống như
cha mẹ cô, muốn có một gia đình đầm ấm hạnh phúc ?
Điều này cô chưa từng nghĩ đến, là tình nhân của hắn cô đã thấy vui lắm rồi,
bởi cô biết hiện tại trên danh nghĩa mình vẫn đeo trên lưng danh nghĩa người
đàn bà của Kiến Ngụy, nếu trở thành Man phu nhân, vậy không phải sẽ khơi dạy
sóng to gió lớn hay sao ? Cô không muốn Man Cảnh Ân bị người trong hắc đạo chỉ
trích.
Thấy Kha Nhi không phản ứng, còn ngây ngốc nhìn hắn, Man Cảnh Ân ôm chặt hai má
cô, lời nói ra như đinh đóng cột.
“Kha Nhi, anh muốn em sinh con cho anh, vì thế đừng uống thuốc nữa.”
Kha Nhi sửng sốt, khó hiểu hỏi. – “Uống thuốc gì ?”
Man Cảnh Ân nhíu mày, hắn nhớ rõ từ lúc Kha Nhi cùng hắn triền miên, hắn không
hề dùng biện pháp tránh thai nào nhưng thấy cô không có dấu hiệu mang thai nên
nghĩ cô đã uống thuốc, giờ thấy phản ứng ngây ngốc của cô khi nhắc đến từ
thuốc, vậy là cô không biết, như thế tại sao cô không mang thai ? Không lẽ …
“Lúc trước Kiến Ngụy có từng cho em uống thuốc tuyệt tử không ?”
Lời vừa nói ra làm hắn muốn tự cắn lưỡi chính mình, Kiến Ngụy đã muốn cưới Kha
Nhi thì sẽ không bại não mà cho cô uống thuốc tuyệt tử như những sát thủ khác,
nếu là như vậy, thế tại sao bọn họ làm hơn một năm trời mà bụng cô không hề có
động tĩnh gì hết ?
Hắn chắc chắn hắn không có vấn đề nên mới nghi ngờ Kha Nhi nhưng lần trước Lưu
Lịch kiểm tra cho Kha Nhi cũng nói cô bình thường, sức khỏe tốt hơn đàn ông nữa
là khác, vậy nguyên nhân là do đâu ?
“Kiến Ngụy không cho em uống thuốc gì hết.” – Cô nói xong, trầm tư suy nghĩ.
Việc uống thuốc tránh thai đến bây giờ cô mới biết, lúc trước Kiến Ngụy không
có bắt cô uống thuốc giống những người kia, nhưng Man Cảnh Ân và cô làm lâu như
vậy lại không mang thai, cô cứ nghĩ hắn đã dùng biện pháp nên không để tâm.
Giờ hắn lại hỏi như vậy, cô tin chuyện này nhất định có ẩn tình, hay nói đúng
hơn là có kẻ không muốn cô sinh con cho Man Cảnh Ân.
Suy nghĩ khá lâu, đôi mắt màu hổ phách lóe tia sắc lạnh, trong đó mang theo sát
khí muốn giết người nhưng khi quay sang đối mặt với Man Cảnh Ân đã trở lại vẻ
ôn hòa dịu dàng. Cô nhẹ giọng.
“Ân, người trong biệt thự này, em có thể giết và không được giết những ai ?”
Nếu cô đoán không lầm, trong Dạ thự có nội gián, tuy không biết là người của
ai, nhưng dám có gan làm hại cô, làm cô không thể sinh con, cô nhất định không
buông tha, cô sẽ cho kẻ đó chết không có đất chôn.
Như hiểu ý Kha Nhi muốn gì, Man Cảnh Ân tỏ ra bộ dạng xem kịch vui, hắn vui vẻ
đồng ý. –“Ngoại trừ Dì Quế, tất cả đều do em quyết định.”
Ngay cả Dạ thự là nơi hắn xem như là nhà mà cũng có kẻ chán sống chạy vào làm
bậy, còn động đến người đàn bà của hắn, hắn nào buông tha, nhưng nếu Kha Nhi
muốn chơi, hắn sẽ thỏa mãn cô, nếu tên đó tốt số còn một hơi thở, hắn sẽ chơi
đùa với kẻ còn một hơi thở cuối cùng đó.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian